Khi minh taâm kieán taùnh roài
Thöù gì cuõng thoâng suoát töôøng taän khoâng caàn phaûi hoïc

caotang.vn

THẤY THẤU SUỐT, HÃY BUÔNG XUỐNG

THẤY THẤU SUỐT, HÃY BUÔNG XUỐNG

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Thuở ấy tôi học Phật, tôi được gặp đầu tiên là Chương Gia Đại Sư do một người bạn giới thiệu.

Thời Mãn Thanh, người bạn ấy là một vị Thân Vương, tức Mẫn Thân Vương. Thanh Triều sụp đổ, ông ta trở thành thường dân, chúng tôi mới có duyên quen biết. Ông ta là đệ tử của Chương Gia Lạt Ma, tôi vừa mới tiếp xúc Phật Pháp, xem Kinh nơi đó.

Ông ta trông thấy, bảo: Ông xem Kinh có liễu giải hay không?

Tôi nói: Không được. Tham cứu ý nghĩa không ra.

Ông ta hỏi: Có muốn tìm một vị thầy chỉ điểm hay không?

Tôi hỏi: Ai?

Ông ta đáp: Chương Gia Đại Sư.

Tôi nói vâng. Tôi cũng chẳng biết Chương Gia Đại Sư là ai, do ông ta có lòng tốt, tôi nói vâng, có người chỉ điểm thật tốt quá. Ông ta bèn dẫn tôi đến gặp Ngài.

Tôi gặp mặt Đại Sư, câu đầu tiên là hướng về Ngài thỉnh giáo, tôi nói: Thầy Phương đã giới thiệu Kinh Phật cho con, con biết cái hay của Phật Pháp, nhưng có phương pháp nào để con khế nhập rất nhanh hay chăng?

Tôi nêu câu hỏi như thế.

Ngài nhìn tôi, tôi cũng nhìn Ngài, chúng tôi nhìn nhau tới nửa giờ, Ngài buông một chữ: Có. Tôi đợi cả nửa tiếng đồng hồ mới được một chữ có, tinh thần phấn chấn trở lại.

Ngài lại chẳng nói gì, lại đợi khoảng sáu bảy phút, Ngài bảo tôi sáu chữ: Thấy thấu suốt, hãy buông xuống. Phương pháp này của lão nhân khiến tôi cảm thấy rất kinh ngạc.

Đơn giản như thế, vì sao?

Tôi hỏi quý vị, quý vị hãy nên trả lời, cớ sao phải đợi nửa giờ rồi mới trả lời?

Ước chừng mười mấy, hai mươi năm sau, tôi mới hoát nhiên đại ngộ: Thuở ấy, tôi tuổi trẻ, nhất định là tánh tình bộp chộp, hời hợt, cho nên thầy nhìn tôi, để tôi buông toàn bộ vọng niệm xuống, tập trung tinh thần, dùng tâm thanh tịnh nghe Ngài răn dạy.

Nhưng Ngài nói có, tinh thần của tôi phấn chấn, chẳng phải là lại bộp chộp, phập phều ư?

Vì thế, lại phải nén xuống, khiến cho tôi nghĩ đến ý vị giáo học của cổ nhân, đến lúc đó, tôi mới mấp mé nếm được đôi chút, ngôn ngữ hết sức đơn giản.

Ngài dạy chẳng sai, từ khi chúng tôi bắt đầu học Kinh Giáo cho tới hiện thời, năm mươi chín năm, giảng Kinh cũng đã giảng được năm mươi hai năm mới hiểu rõ.

Sở dĩ, người hiện tại học những thứ này nọ chẳng tốt đẹp, đó là lẽ đương nhiên, vì sao?

Hời hợt, bộp chộp, kém xa tôi, làm sao có thể học được gì?

Thuở ấy, tôi nghĩ mình cũng khá lắm, nhưng trước mặt Chương Gia Đại Sư vẫn chưa được, chưa đủ tư cách, vẫn phải ngồi với Ngài nửa tiếng, lão nhân gia mới mở kim khẩu.

Hiện thời tìm đâu ra loại học trò này?

Nếu học trò nêu câu hỏi với tôi, mà tôi cả nửa giờ chẳng trả lời, hắn bèn quay ngoắt mình bỏ đi, điều gì cũng không nghe nữa. Tôi vẫn còn là khá lắm, còn có thể thật sự chờ đợi. Vì thế, cổ nhân dạy học, truyền đạo chẳng giống người hiện thời, họ thật sự có những thứ để trao truyền.

***