Khi minh taâm kieán taùnh roài
Thöù gì cuõng thoâng suoát töôøng taän khoâng caàn phaûi hoïc

caotang.vn

NẾU THỊ PHI, NHÂN NGÃ, THAM, SÂN, SI, MẠN THẢY ĐỀU BUÔNG XUỐNG, HÁ CÔNG PHU CHẲNG ĐẮC LỰC?

NẾU THỊ PHI, NHÂN NGÃ, THAM, SÂN,

SI, MẠN THẢY ĐỀU BUÔNG XUỐNG,

HÁ CÔNG PHU CHẲNG ĐẮC LỰC?

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Từ xưa tới nay, các vị Đại Đức đều thừa nhận Kinh Di Đà là pháp môn viên đốn, quý vị hiểu: Nói thật ra, người niệm Phật là tu Phật Pháp cao cấp nhất, trong bất luận cảnh giới nào chỉ quan tâm một câu A Di Đà Phật, hết thảy những vọng tưởng, tạp niệm khác thảy đều buông xuống, đó là đốn. Nghe và chẳng nghe là hai bên, hai bên đều buông xuống, trong tâm chỉ giữ một câu Phật hiệu.

Hết thảy buông xuống là song tịch. Chỉ giữ một câu Phật hiệu là song chiếu, tịch chiếu đồng thời. Vì thế, sức mạnh ấy chẳng thể nghĩ bàn.

Nay chúng ta công phu niệm Phật chẳng đắc lực, tuyệt đối chẳng phải vì pháp môn không hay, mà vì bản thân chúng ta chẳng thể nương theo pháp môn này để tu học, lỗi lầm ở nơi chính mình, chẳng do Kinh Điển, chẳng do Phật, Bồ Tát.

Rốt cuộc lỗi lầm ở chỗ nào?

Do chúng ta chưa thể buông tham, sân, si, mạn xuống, chưa thể buông thị phi, nhân ngã xuống, chướng ngại ở chỗ này.

Nếu thị phi, nhân ngã, tham, sân, si, mạn thảy đều buông xuống, há công phu chẳng đắc lực ư?

Thị phi, nhân ngã là duyên bên ngoài, tham, sân, si, mạn là duyên bên trong, đều là giả, đều chẳng thật, vì sao?

Thảy đều là duyên sanh pháp, tức pháp sanh bởi các nhân duyên, bản thể của chúng là không. Chúng ta mê nơi những hiện tượng hư huyễn ấy, giống như nằm mộng mà chẳng biết chính mình đang nằm mộng, coi mộng là thật, hỏng bét ở chỗ này. Do vậy, công phu chẳng đắc lực.

***