Khi minh taâm kieán taùnh roài
Thöù gì cuõng thoâng suoát töôøng taän khoâng caàn phaûi hoïc

caotang.vn

HÀNG PHỤC TÂM DÂM DỤC LẠI

HÀNG PHỤC TÂM DÂM DỤC LẠI

Giảng giải: Pháp Sư Định Hoằng
 

Sau khi nhập thai thì có danh sắc. Chữ danh này chính là tâm. Sắc là thân, thân tâm liền có. Hay nói cách khác, thai nhi đã có đủ thân tâm, tức là mạng sống thể xác có đủ tinh thần và vật chất. Cho nên nó là một mạng sống hoàn chỉnh, tuy nó rất nhỏ nhưng không nên giết hại nó.

Sau đó thì có lục nhập. Lục nhập là từ từ. Thai nhi ở trong bụng từ từ lớn lên, bắt đầu có tay, chân, thân thể. Sáu căn mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý dần dần trưởng thành.

Tiếp theo, có thể tiếp xúc với cảnh giới sáu trần bên ngoài sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp. Sáu căn này bắt đầu tiếp xúc cảnh giới sáu trần thì sẽ sanh ra tác dụng, được gọi là nhập. Lục nhập thì có tri giác. Lại dần dần trưởng thành thì có xúc.

Cái xúc này là gì?

Được sanh ra. Thai nhi mang thai đến mười tháng thì được sanh ra. Sau khi sanh ra thì sẽ có cảm xúc nóng lạnh, đau nhức. Trước ba bốn tuổi chủ yếu là xúc thọ.

Đứa bé tuy không thể phân biệt thiện ác nhưng nó có đủ xúc thọ. Lại tiếp tục lớn lên, từ năm sáu tuổi đến mười hai tuổi, thì sáu căn đối với sáu trần nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý tiếp xúc với cảnh giới bên ngoài liền sanh ưa ghét, sanh phân biệt.

Từ mười lăm tuổi trở lên, chúng ta gọi là tuổi phát dục của thời kỳ thanh xuân, sẽ sanh ra ý niệm tham dâm. Cái tâm ái dục này là nguồn gốc của sanh tử, lúc này bắt đầu đã phát hiện. Sau đó sẽ có thủ. Có ái rồi thì sẽ có thủ. Thủ chính là theo đuổi cảnh giới bên ngoài, đam mê thỏa mãn dục vọng.

Sau thủ thì có hữu. Hữu là do cái tham mà tạo ra nghiệp thiện ác, chủ yếu là ác nghiệp. Điều mà ác nghiệp này chiêu cảm là thọ sanh trong lục đạo tam đồ nên có duyên sanh. Có sanh thì có già, bịnh, chết. Duyên sanh lão tử, ưu bi khổ não này chẳng cùng tận, đời đời kiếp kiếp đều là luân hồi như vậy.

Cho nên Đại Sư Ngẫu Ích chân thật chỉ ra vì sao chúng ta luân chuyển trong lục đạo?

Nguồn gốc vẫn là do cái tâm tham dâm. Có dâm tham thì sẽ có thọ sanh, có thọ sanh thì có già bịnh chết, ưu bi khổ não.

Cho nên nói: Dâm vi sanh vi bổn, sanh là cái gốc của tội, sau khi sanh ra thì sẽ tạo tội.

Ki Tô giáo cũng nói con người vì sao phạm tội, đúng như vậy không?

Từ lúc Thượng Đế tạo ra con người, bị con rắn dụ dỗ mê hoặc ăn trái cấm, đã sanh tâm phân biệt thiện ác, sau đó thì bắt đầu tạo nghiệp. Điều này cùng với Thập Nhị Nhân Duyên nói vô cùng giống nhau, chỉ là họ nói trên sự, Phật Pháp của chúng ta thì nói trên lý. Lý và sự chẳng có mâu thuẫn.

Ở đây nói: Thị cố tam đồ kịch khổ, nhân thế dư ương, dâm ý tài manh, nhất thiết câu khởi. Tam đồ là tam ác đạo địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, đây là kịch khổ. Kịch là vô cùng kịch liệt đau khổ. Địa ngục chúng ta vẫn chưa đi xem, thật là đáng sợ.

Có một vị A La Hán dạy đệ tử: Các con nếu như không chăm chỉ tu hành, tương lai đi vào địa ngục thì rất khủng khiếp. Giống như tiết thanh minh hôm kia mưa rất to, sau khi mưa thì cây cối được thấm nước. Vị A Lan Hán gọi đệ tử đi gom những cây bị ngã đổ lại, chất thành một đống gỗ lớn đã bị thấm nước mưa. Sau đó gọi đệ tử lại châm lửa đốt.

Mấy vị đệ tử nói: Làm sao có thể đốt được, củi bị thấm nước rồi. Vị A La Hán liền dùng thần thông lấy ngọn lửa từ trong Địa Ngục đặt vào trong đống củi đó. Vừa đặt vào thì đống củi thấm nước đó chỉ trong phút chốc hóa thành tro bụi. Mấy vị đệ tử nhìn thấy liền sững sờ.

Lửa địa ngục chẳng phải lửa của nhân gian, thật đáng sợ. Thật ra, chúng ta ai ai cũng đã gặp địa ngục rồi, hơn nữa thời gian ở địa ngục là dài nhất.

Tại vì sao nói như vậy?

Bởi vì phiền não nặng nên không ra khỏi lục đạo, địa ngục thì khó tránh khỏi. Cho nên, Phật hết lòng khuyên bảo chúng ta nhất định phải ra khỏi lục đạo, nhất định phải cầu sanh Tịnh Độ, nếu không tương lai luân hồi đau khổ, thê thảm vô cùng.

Đời này của chúng ta rất may mắn gặp được pháp môn Tịnh Độ. Xin cảm ơn Sư Phụ Thượng Nhân của chúng ta năm mươi mấy năm đã ân cần khuyên dạy.

Trong Di Đà Yếu Giải, Đại Sư Ngẫu Ích nói: Duyên chi sở tại, ân đức hoằng thâm. Cái ân đức này quá lớn, cho nên Ngài mới tăng thượng duyên tốt nhất cho chúng ta. Ngay trong đời này, chúng ta nhất định nắm chắc cơ duyên cầu sanh Tịnh Độ. Cầu sanh Tịnh Độ được Phật A Di Đà gia trì thì sự phiền não do việc dâm dục mới tương đối dễ dàng đoạn trừ.

Nhưng chúng ta phải cẩn thận lưu ý, cẩn thận đề phòng, bởi vì đối với lòng ham muốn nam nữ của người thế gian vẫn còn tham chấp thì rất khó xử lý. Đây là ái dục, là cái gốc của sanh tử.

Đại Sư Ngẫu Ích nhắc nhở chúng ta:

Tam đồ kịch khổ, nhân thế dư ương, chính là nói: Tích bất thiện chi gia tức hữu dư ương.

Ương là tai ương. Tai ương hơn phân nửa có liên quan với cái dâm này. Dâm vi vạn ác chi thủ. Cái ý dâm này chính là ý niệm, vừa chớm nở thì chúng ta phải cảnh giác, tất cả nghiệp lực của mọi tội ác sẽ trỗi dậy. Vì vậy, chúng ta cứ mãi lựa chọn về phía Tam Đồ. Cho nên, tâm cảnh giác rất quan trọng.

Cổ Đức khuyên chúng ta: Sanh tử tâm yếu thiết, điều này mới có thể cắt đứt tập khí phiền não sâu nặng nhất từ vô thủy kiếp đến nay. Phải tin tưởng chính mình, phải phát đại bồ đề nguyện. Khó hành cũng có thể hành, khó nhẫn cũng có thể nhẫn.

Dâm tập nan đoạn, như hỏa liêu nguyên, ư cực xú xứ, mậu vi hương mỹ, ư cực uế xứ, mậu vi khiết tịnh, tùy xứ cẩu hợp, hà dị súc sanh, phi đạo nhiễm xúc, quá ư kê khuyển.

Dâm tập, cái tập khí này đã được nuôi dưỡng từ vô lượng kiếp đến nay, thật sự vô cùng khó đoạn. Khó đoạn nhất chính là điều này. Nhưng nếu chúng ta không cố gắng đoạn trừ thì việc sanh tử luân hồi rất khó thoát ra.

Cho dù cầu sanh Tịnh Độ không yêu cầu bạn đoạn căn, nhưng cũng cần phải phục đoạn, chính là hàng phục tâm dâm dục lại. Lấy đá đè cỏ, đè nó xuống không cho khởi dậy, không hiện hành, không khởi tác dụng, các vị niệm A Di Đà Phật thì nhất định vãng sanh.

Bởi vì dâm tập khó đoạn như hỏa liêu nguyên, giống như đốm lửa nhỏ vậy, chỉ một chút cũng có thể thiêu rụi cả đồng cỏ. Điều này Đại Sư Ngẫu Ích khuyên chúng ta phải vô cùng cẩn thận đề phòng, đến một đốm lửa nhỏ cũng chẳng nên nuông chiều dung túng, phải dập tắt nó liền.

Phía dưới nói làm sao dập tắt dâm dục. Cách Cổ Đại đức dạy cho chúng ta về giới dâm này là quán bất tịnh. Nhà Nho thì đề xướng giáo dục luân lí đạo đức, đặc biệt là lễ giáo. Giáo chính là không được dâm, không được quá độ. Cái dâm này không chỉ là sự ham muốn của nam nữ, mà sự ham muốn quá độ cũng chẳng phù hợp với lễ.

Cho nên nói: Dục bất khả tung, không nên phóng túng dục vọng. Không phải kêu các vị đoạn dứt mà các vị phải tiết chế. Mọi người đều có thể tiết chế dục vọng thì xã hội này sẽ vui vẻ hòa thuận. Đặc biệt xã hội hiện nay, chúng ta thấy rất nhiều người bị bệnh về thân và tâm, đa số có liên quan tới dâm dục. Điều này năm xưa Đại Sư Ấn Quang có nêu ra.

Mọi người đều biết bác sĩ Bành Tân. Ông là bác sĩ Đông y đã tốt nghiệp tiến sĩ, có chia sẻ chuyên đề này với chúng ta rồi.

Ông nói: Tôi có quen một số bịnh nhân còn rất trẻ, như là chủ của một xí nghiệp, ba mươi hai tuổi. Đúng lúc sự nghiệp của anh ấy thành công thì anh ấy bị trúng gió. Kết quả là phải ngồi xe lăn để sống cuộc đời còn lại.

Tại sao lại bị như vậy?

Thật ra, một năm trước khi anh ấy bị trúng gió, anh ấy có đi thăm bác sĩ Bành Tân.

Bác Sĩ nói với anh ấy: Anh nhất định phải cấm dục, chuyện nam nữ đã quá độ rồi. Thì ra anh ấy đã bao mấy cô tình nhân, cả ngày từ sáng đến tối buông thả cuộc sống dục vọng. Đến ngày đi gặp bác sĩ Bành còn dắt theo một cô tình nhân.

Bác Sĩ Bành Tân nhìn thấy cô gái này quá diêm dúa, lẳng lơ liền nghĩ ngay đến bốn chữ: Hồng nhan họa thủy. Cuối cùng anh chủ xí nghiệp này chẳng chịu hồi đầu, không nghe lời khuyên của bác sĩ Bành, vẫn cứ sống buông thả dục vọng.

Bác Sĩ Bành nói với anh ấy: Anh bây giờ có vấn đề nghiêm trọng về gan và thận. Thận vi tiên thiên chi bổn, tung dục thương liễu thận tinh, gan thận cùng nguồn gốc. Thận thuộc về thủy, gan thuộc về mộc, thủy không tốt thì mộc cũng không tốt.

Vì vậy nói tương lai anh phải cẩn thận chuyện bị trúng gió, bởi vì Đông y chẩn đoán một trong ba nguyên nhân lớn bị trúng gió chính là gan và thận có vấn đề. Anh ấy chẳng chịu nghe, một năm sau quả nhiên bị trúng gió.

Sau khi bị trúng gió thì khóe mắt, khóe miệng đều bị méo đi, nói năng chẳng được rõ ràng. Người giúp việc trong bệnh viện hàng ngày đẩy xe lăn ra ngoài cho anh ấy phơi nắng.

Thật là đáng thương. Những tình nhân của anh ấy bỏ mặc anh, họ bỏ đi hết. Sự nghiệp của anh ấy cũng sa sút nghiêm trọng. Bởi vậy mới nói là dư ương. Thật sự chẳng cần xem con cháu đời sau, cũng chẳng cần xem kiếp sau của anh ấy, nhìn thấy quả báo nghiệp dâm đời này của anh ấy cũng vô cùng tàn khốc, cũng vô cùng nhanh chóng.

Tôi nghe một đồng tu nói, anh ấy có quen một đồng tu cũng học Phật. Việc sống phóng túng đối với đệ tử học Phật rất khó chống chọi lại sự mê hoặc, cám dỗ.

Anh ấy nói: Trong nhà có một thiếu niên mười mấy tuổi. Hằng ngày cả nhà tu học rất thành tâm, em này ở nhà lên mạng ineternet xem những trang web đen. Đã vào xem thì dừng lại chẳng được, chẳng có cách nào để ngừng xem, thật sự đã bị ma dâm khống chế.

***