Khi minh taâm kieán taùnh roài
Thöù gì cuõng thoâng suoát töôøng taän khoâng caàn phaûi hoïc

caotang.vn

CHẲNG CÓ MẢY MAY LƯU LUYẾN, THÂN, TÂM, THẾ GIỚI, HẾT THẢY ĐỀU BUÔNG XUỐNG

CHẲNG CÓ MẢY MAY LƯU

LUYẾN, THÂN, TÂM, THẾ GIỚI,

HẾT THẢY ĐỀU BUÔNG XUỐNG

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Người phát nguyện cầu sanh Tịnh Độ, thật sự là đại giác, triệt để giác ngộ.

Khi nào muốn ra đi?

Niệm nào cũng đều muốn ra đi, đó là thật sự giác ngộ. Vẫn chẳng muốn đi, vẫn muốn ở trong nhân gian thêm mấy năm nữa, lý do khiến cho kẻ ấy hồ đồ đến mức ấy là do mê hoặc, điên đảo.

Vì sao?

Có một niệm tâm ấy, sẽ là chướng ngại lớn nhất cho sự vãng sanh trong tương lai. Người thật sự Tu Tịnh Độ, có bệnh chẳng kiếm bác sĩ, chẳng uống thuốc.

Vì sao?

Niệm Phật cầu vãng sanh, đó là người thật sự giác ngộ. Mắc bệnh mà vẫn tìm bác sĩ, vẫn phải uống thuốc, nói cách khác là vẫn chưa mong vãng sanh, còn rất lưu luyến thế giới này, vẫn mong luân hồi trong lục đạo.

Đó là chẳng có thiện căn, chẳng thể vãng sanh. Chúng ta thấy bao nhiêu vị vãng sanh, chẳng ngã bệnh, đứng mất, hoặc ngồi mất, tự mình biết khi nào sẽ ra đi rõ ràng, rành rẽ.

Sau khi đã mất, vẻ mặt như còn sống, tướng lành tốt đẹp như vậy đó. Người ta chẳng có gì khác, chỉ là nhất tâm nhất ý cầu sanh Tịnh Độ, chẳng có mảy may lưu luyến, thân, tâm, thế giới, hết thảy đều buông xuống. Chúng ta niệm Phật hiệu là vì điều này, đó mới là phát bồ đề tâm, một mực chuyên niệm.

***