Khi minh taâm kieán taùnh roài
Thöù gì cuõng thoâng suoát töôøng taän khoâng caàn phaûi hoïc

caotang.vn

BUÔNG BỎ PHIỀN NÃO CHƯỚNG ĐƯỢC ĐẠI TỰ TẠI, BUÔNG BỎ SỞ TRI CHƯỚNG KHAI ĐẠI TRÍ TUỆ

BUÔNG BỎ PHIỀN NÃO CHƯỚNG

 ĐƯỢC ĐẠI TỰ TẠI, BUÔNG BỎ

SỞ TRI CHƯỚNG KHAI ĐẠI TRÍ TUỆ

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Do đó, chúng ta thật sự muốn học Phật, trước tiên nhất định phải biết, tâm không thể trú tướng. Từ vô lượng kiếp đến nay chúng ta đã trú tướng, chấp trước một phần của kiến phần A lại da là ta, đó chính là linh hồn, và cứ như vậy trôi lăn mãi trong lục đạo.

Chấp trước một phần hiện tượng vật chất, làm một phần thân thể của mình, nên biết như vậy là sai hoàn toàn. Quý vị dùng tâm này, dùng thân này tạo vô lượng vô biên tội nghiệp. Quả báo, tạo tác tội nghiệp nó có phản ứng, phản ứng chính là quả báo, quả báo chính là luân hồi lục đạo.

Nên luân hồi lục đạo từ đâu đến?

Là do ta tự tạo, thiện nghiệp và bất thiện nghiệp hỗn hợp tạo thành. Thiện nghiệp là hai đường Nhân Thiên. Bất thiện nghiệp là súc sanh, ngạ quỷ, địa ngục, tất cả đều do chính là tạo ra. Bên ngoài thật sự không có, trong tự tánh đích thực không có, nên tâm không trú tướng là đúng.

Hiện nay chúng ta học Phật đã hiểu được đạo lý này, nhất định phải từng giờ từng phút đem câu Kinh Văn trong Kinh Kim Cang, làm căn cứ để quán chiếu. Ta phải y theo điều này để quán chiếu, câu Kinh Văn này chính là phàm sở hữu tướng đều là hư vọng.

Quý vị thường nghĩ đến điều này, nghĩ đều này sẽ như thế nào?

Dần dần có thể buông bỏ tướng, quý vị có thể về tâm không trú tướng, đây mới có thể phản bổn hoàn nguyên. Chúng ta không được coi thường cổ nhân, cổ nhân làm được tâm không trú tướng, chúng ta thua họ xa. Cũng chính là tâm cổ nhân thanh tịnh, tâm thanh tịnh sanh trí tuệ.

Chúng ta hiện nay tâm tán loạn, tâm tạp loạn sanh phiền não. Phiền não không thể giải quyết được vấn đề, trí tuệ có thể giải quyết được vấn đề. Đây chính là vì sao chúng ta khâm phục cổ nhân, vì sao phải tin tưởng cổ nhân.

Chúng ta đưa ra một đạo lý, quý vị sẽ chẳng còn gì để nói. Tâm cổ nhân thanh tịnh hơn chúng ta, chỉ một điều này là đủ. Tâm chúng ta không thanh tịnh, tâm họ thanh tịnh. Tâm chúng ta không buông được, họ có thể buông bỏ. Bản lĩnh này của họ cao hơn chúng ta.

Đức Thế Tôn mười chín tuổi buông bỏ phiền não chướng, ba mươi tuổi buông bỏ sở tri chướng, chúng ta có bản lãnh này chăng?

Buông bỏ phiền não chướng được đại tự tại, buông bỏ sở tri chướng khai đại trí tuệ. Trí tuệ, đức năng, tướng hảo đều vốn đầy đủ trong tự tánh, không phải bên ngoài vào. Những gì học bên ngoài là tri thức, từ trong nội tâm phát ra bên ngoài đó là trí tuệ, trí tuệ có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề. Năng lượng của trí tuệ không thể nghĩ bàn, gần đây những nhà lượng tử vật lý học mới phát hiện.

Tâm không trú tướng này là điều kiện đầu tiên, cũng chính là thầy thật sự có thể buông bỏ, từ đâu để thấy được?

Thầy giáo không có tự tư tự lợi, không có danh văn lợi dưỡng, không có tham sân si mạn. Đây là thầy giáo tốt, là thiện tri thức thật sự. Họ đối với tự tư tự lợi, danh văn lợi dưỡng, tham sân si mạn chưa buông bỏ, thì họ là phàm phu, gần giống chúng ta.

Nhìn người là nhìn từ đây, không phải nghe họ nói, những gì họ nói họ có làm được chăng?

Ở đây nói, có thể nói không thể hành, đây không phải thiện tri thức.

***