Khi minh taâm kieán taùnh roài
Thöù gì cuõng thoâng suoát töôøng taän khoâng caàn phaûi hoïc

caotang.vn

BI AI THƯƠNG TÂM THÌ SẼ MỆT MỎI, TRONG SỰ VUI SƯỚNG THÌ LÀM GÌ CÓ MỆT MỎI?

BI AI THƯƠNG TÂM THÌ SẼ

MỆT MỎI, TRONG SỰ VUI SƯỚNG

THÌ LÀM GÌ CÓ MỆT MỎI?

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Khi không nói pháp, nhất cử nhất động của Ngài đều là biểu pháp. Thân thể đang nói, không nhất định là ngôn ngữ, thân thể cũng nói được, thân khẩu ý tam nghiệp đều đang nói pháp, thì làm sao mà Ngài không vui được, làm sao mà Ngài mệt mỏi được.

Ngạn ngữ Trung Quốc có câu: Nhân phùng hỷ sự tinh thần sảng, việc này là chuyện vui.

Bi ai thương tâm thì sẽ mệt mỏi, trong sự vui sướng thì làm gì có mệt mỏi?

Làm gì có lý đó. Cho nên bạn biết được, câu không mệt không ghét là sự thật, không phải giả đâu, mệt mỏi là giả.

Ba câu trước trong Luận Ngữ, trong đó có một câu: Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc duyệt hồ, bằng là gì?

Là người chí đồng đạo hợp, từ nơi xa xôi đến, bạn nghĩ xem có vui không?

Làm sao mà họ có mệt mỏi, nói chuyện ba ngày ba đêm cũng không thấy mệt mỏi, đó là sự thật, không phải giả đâu. Nếu không phải là chí đồng đạo hợp, cái gọi là nói chuyện không hợp thì không nói được, thì sẽ mệt mỏi.

Cho nên phải học Chư Phật Bồ Tát, khẳng định tất cả chúng sanh vốn là Phật. Lão Tổ Tông của Trung Quốc cho chúng ta biết, nhân tánh bổn thiện, nhân chi sơ, tánh bổn thiện, chúng ta dùng thái độ này nhìn người khác, thì cả vũ trụ này đều là người thiện, không có người ác.

Người ác là gì?

Là họ gặp phải ác duyên nên học theo thói hư, đó là tạm thời thôi, họ sẽ quay đầu, bởi vì tự tánh của họ là bổn thiện. Cho nên đối với những người làm ác, bạn sẽ không trách họ, bạn thấy họ làm ác, cũng gật đầu mỉm cười, làm cũng hay đấy, làm việc xấu.

Làm việc xấu là gì?

Họ có báo, họ có ác báo, ở trong ác báo, ở trong sự thọ báo, họ sẽ tỉnh ngộ. Nghĩa là tâm lành hiển hiện, họ sẽ tỉnh ngộ, trình độ tỉnh ngộ sâu thì vĩnh viễn họ không làm việc xấu nữa, giác ngộ tạm thời cũng là khó rồi.

Cái gọi là tâm lành hiển hiện, thì nghiệp của người này được tiêu rất nhiều, nếu có cơ hội gặp được ác duyên nữa, thì họ lại tạo nghiệp, đó là vì họ không ngộ thấu triệt, họ phục hồi tạo nghiệp. Nói tóm lại, tạo nghiệp thọ báo, thọ báo lại tạo nghiệp. Ở trong đây số lần nhiều rồi, họ cảm thấy rất phiền, họ cảm thấy đúng thật là khổ, thì có thể triệt để quay đầu.

Cho nên giáo dục quan trọng hơn bất cứ thứ gì, không thể bỏ qua. Phải khẳng định tất cả hữu tình chúng sanh đều có Phật tánh, Phật tánh nghĩa là giác, đặc biệt nhấn mạnh sự giác này.

Vô tình chúng sanh đều có pháp tánh, pháp tánh và Phật tánh là một tánh. Chúng ta nói vô tình là thực vật, khoáng vật, trong tánh nhất định có kiến văn giác tri, ngày nay chúng ta chứng thực, thực vật có kiến văn giác tri, khoáng vật có kiến văn giác tri. Kiến văn giác tri là đức năng trong tự tánh, bất sanh bất diệt.

Mê rồi thì kiến văn giác tri biến thành thọ tưởng hành thức, biến thành A lại da, A lại da có thọ tưởng hành thức. Sau khi giác ngộ, thọ tưởng hành thức biến thành kiến văn giác tri, thọ tưởng hành thức tạo nghiệp, kiến văn giác tri không tạo nghiệp.

***